Chương 3: Những bức thư tìnhQuân gửi bức thư cho Hương, lòng hồi hộp trông mong thư hồi âm, một ngày rồi hai ngày không thấy Hương đến trường, lòng chàng càng bối rối, chàng tìm đến Kim Tiền hỏi :
– Chị Hai của em đâu, hai ngày rồi anh không thấy?
– Chị em xin phép tía em về thăm ngoại.
– Chừng nào chị em về?
– Em không biết
Trước đây nàng ít khi nào vắng mặt, sao mới nhận bức thư lại về quê ngoại, có phải chăng nàng từ chối bức thư đó, để ta cảm thấy dễ chịu nên tìm cách lánh mặt. Một tuần nóng lòng chờ đợi trôi qua, không còn nghi ngờ nữa nàng đã từ chối tình cảm của ta rồi. Để cho nàng khỏi khó xử, ta không nên đến đây nữa, cũng đến lúc ra tìm việc gì đó làm không nên dựa vào cha mẹ để đi học mãi được. Suy nghĩ như vậy Quân gặp thầy Chương và xin nghỉ học. Sự trình bày của chàng hợp tình lý , thầy cũng ủng hộ ý kiến của chàng, thanh niên phải cần dấn thân vào xã hội, phải ra làm việc, lý thuyết nhà trường có hay gì chăng nữa chỉ là ánh sáng soi đường, còn thành công thất bại của mỗi cá nhân là do thực hành, do cách thức làm việc và công việc gì anh định làm.
Mẹ Quân gần gủi với con, biết rõ về con, bấy lâu nay với tư tưởng ngược với cha mình, không muốn theo công việc của cha đi hà hiếp những tá điền nghèo khổ, nên tìm cách đi học cũng qua đó chàng muốn tìm ra một cách làm ăn mới không dựa trên mồ hôi nước mắt của người nông dân khổ sở trăm điều , chàng đã học đủ thứ ngay cả học võ. Nay bà rất vui mừng nghe Quân quyết định nghỉ học, tìm một cái gì đó để làm, nhưng bà nhận thấy dường như không phải như vậy, mấy ngày ở nhà mặt mày thì buồn thiu, ngồi đâu thừ người ra như kẻ mất hồn, không biết con có bệnh gì không, bà tìm hỏi, chàng bảo không có chuyện gì.
Còn Quân quyết tâm phải tìm ra một việc làm cho tương lai, tuy đã quyết định rồi; nhưng chàng không tài thoát ra được cái vòng tình ái, hình bóng nàng cứ mãi trong tâm trí, những câu hỏi những thắc mắc tại sao nàng không chấp nhận chàng. Thời gian đã trôi qua thêm một tuần nữa, Quân nhận biết đời nầy chàng không thể sống thiếu nàng, những đêm trằn trọc không ngủ, chàng quyết tìm nàng hai bên giáp mặt để hiểu nguyên do, được hay không được phải câu trả lời rõ ràng.
Không còn đi học, chàng không vào sân đình, nếu gặp thầy gặp bạn khó mà trả lời chàng đứng xa xa quan sát hy vọng sẽ thấy được nàng, rồi mới có thể tính tiếp, bổng có tiếng reo lên vui mừng sau lưng chàng :
– Anh Quân! Anh Quân! Anh đi đâu , em tìm anh quá chừng
– Tìm anh có có chuyện gì không Tiền!
– Dạ có! Chị em bảo đưa cái nầy cho anh.
Quân lặng người đi khi thấy một quyển tập của Hương, lòng chàng mừng vui vô kể, chàng nhào tới ôm lấy Tiền, đưa em lên cao mà nói:
– Anh cám ơn em! Cám ơn em!
Rồi Quân giử quyển tập trong tay một cách thận trọng đi ngay, vừa đi vừa nói :
– Tiền! Anh sẽ gặp em sau
Quân không chờ được đi được một khoãng ngắn, chàng ngồi đại bên đường mở quyển tập ra, thấy một lá thư, chàng đọc ngay
Trước hết tôi cám ơn công tử không chê tôi là cô gái ăn nói không phép tắc, không chê gia đình tôi nghèo. Tôi rất cảm khích về những suy nghĩ của công tử về cha tôi.
Tôi xin gửi lời xin lỗi công tử về hồi âm chậm trể, tôi muốn có một thời gian suy nghĩ về những điều công tử viết trong thư. Càng đọc bức thư càng suy ngẫm, tôi càng cảm nhận được tình cảm của công tử, tôi hy giọng tình cảm xuất phát từ tấm lòng chân thật và không thay đổi theo năm tháng.
Công tử cũng biết cha tôi quan trọng thế nào đối với tôi, nếu công tử thật lòng nghĩ đến tôi, xin công tử hãy thưa chuyện với thân mẩu cho người đến nhà thưa chuyện với cha tôi, nếu cha tôi bằng lòng thì phận làm con tôi sẽ tuân theo.
Tôi trông chờ tin tốt từ công tử
Nguyễn Kim Huơng kính bút
Chàng sung sướng điên người, nàng viết như vậy là nàng chấp nhận rồi, chàng hai tay cầm lá thư ép chặt vào trái tim của mình, rồi đem đọc đi đọc lại, chữ viết rất rõ rất dễ hiểu mà không biết sao chàng cứ đọc đi đọc lại mãi. Nàng quả thật một cô gái đáng yêu, nàng khôn ngoan quá, nàng viết kiểu nầy nàng đã chấp nhận rồi, nhưng muốn được nàng phải qua nhiều điều kiện gay go, quả nàng là một cô gái có lý trí quá là tuyệt vời. Bao nhiêu từ tốt đẹp Quân đều đặt lên con người của Huơng, quả thật đã yêu một người rồi, thấy cái gì của người yêu cũng đáng yêu, quả thật người xưa nói không sai : ” Yêu nhau yêu cả lối đi”.
Ta cần một người vợ như vậy, nàng mớí có bản lĩnh giúp ta vượt những sóng gió của cuộc đời, cùng ta kiến tạo một gia đình hạnh phúc, con cháu ta mai nầy sẽ tiến xa. Quân có cảm tưởng chàng đang là người hạnh phúc nhất trên đời nầy.
Nói về Kim Hương từ khi nhận thư của Quân lòng nàng mừng cảm động không biết bao, nàng đã thấy được tấm chân tình của chàng, nhưng nàng sợ đây là những lời đầu môi chót lưỡi những gã thanh niên chỉ biết tình mà không biết về gia đình. Để có một thời gian suy nghĩ cho chính chắn nàng tạm lánh mặt. Càng đọc thư, nàng hy vọng, sự hy vọng của nàng về một mái ấm gia đình, có người chồng yêu thương mình, càng suy nghĩ nàng càng thấy sợ, sợ hy vọng chỉ là hy vọng, vì khoảng cách giàu nghèo lớn quá, gia đình chàng không đơn giản như những gia đình bình thường khác, rồi đây không biết có vượt qua được bao thử thách không.
Bây giờ viết thư từ chối chàng, lòng nàng không muốn như vậy, còn trả lời chấp nhận chàng có chuyện gì khổ cho cha già, thôi đành viết thư như vậy, cầu mong chàng hảy vượt qua những khó khăn để được về chung sống với chàng dù có bao gian truân nàng cũng chấp nhận cả.
Sau một thời gian chờ đợi, Hương mới nhận được thư chàng, nghe em Tiền cho biết Quân ốm gầy đen người. Nàng biết chuyện không may cho chàng, lấy thư ra đọc hy vọng chàng kể hết mọi chuyện.
Kim Hương tiểu thơ thương nhớ!
Tiểu thơ có biết tôi sung sướng như thế nào khi nhận được thư của tiểu thơ , có bao nhiêu chữ đó mà tôi đọc không biết bao nhiêu lần. Đọc thơ của tiểu thơ tôi càng quý, càng thương tiểu thơ vô cùng, tôi nôn nóng và làm theo ý của tiểu thơ để sớm ngày chúng ta được bên nhau.
Tôi xin tiểu thơ hãy tin ở nơi tôi và hãy chờ nơi tôi; tôi cần một thời gian để thuyết phục cha mẹ, cha tôi cực lực phản đối, mẹ tôi cũng không bằng lòng về hôn sự do tôi chọn.
Tôi tin chắc, tôi sẽ tìm ra cách cho mọi chuyện vuông tròn, để sớm mang trầu cau đến nhà của tiểu thơ.
Tôi là người không giỏi viết thư, những dòng chữ này không nói lên hết lòng thương nhớ của tôi đến tiểu thơ
Trương Đình Quân
Nhận thư xong hiểu hết mọi chuyện, nàng cảm thấy thương cho Quân, quý mến tấm lòng chân tình của chàng, vì nàng mà chàng gặp không biết bao nhiêu phiền toái, phải làm ngược ý của mẹ cha. Nghe thấy chàng ốm đi, nàng lại đau lòng, không thể nào để một mình chàng chịu nhiều khó khăn được, nàng phải giúp chàng một tay, phải ủng hộ tinh thần cho chàng, góp ý cho chàng, mình phải mang hạnh phúc về cho mình cho những người mình yêu, chớ không thể chỉ biết ngồi chờ. Nàng không tiện đến gặp Quân, viết hồi âm cho chàng ngay một lá thư.
Công tử kính mến .
Cám ơn công tử đã hết lòng thương tưởng đến thiếp, thiếp cũng cám ơn trời phật thương tình cho thiếp gặp một người có tấm chân tình như công tử. Xin công tử đừng lo lắng cho thiếp, dù cho có chờ cả đời nầy, thiếp cũng sẽ chờ.
Thiếp tin tưởng công tử tìm ra cách để cả cha mẹ hai bên vui lòng. Xin công tử đừng quên chúng ta có một người thầy uyên thâm, chúng ta hãy nhờ sự giúp đở của thầy .
Việc của công tử cũng là tương lai của thiếp, xin công tử gặp khó khăn chi hãy cho thiếp biết để thiếp góp một bàn tay.
Chúc công tử vững bước bền lòng.
Nguyễn Kim Hương kính bút.
Quân nhận thư của nàng giúp cho chàng thêm sức lực, bây giờ nàng đã xưng hô là thiếp rồi, trong lòng nàng có ta, đang ở bên ta, đâu có gì mà không làm được.
Xã hội đương thời không cho gặp nhau, họ gặp nhau qua những bức thư tình, càng trắc trở càng khó khăn những bức thư tình lại càng ướt át, tình càng đậm, nghĩa càng sâu, họ không được đến bên nhau bằng sự âu yếm vỗ về, bằng cách nắm tay nóng bỏng, bằng những nụ hôn nồng cháy, họ đến bên nhau bằng những bức thư tình, những dòng chữ là tiếng nói phát xuất từ con tim. những nét chữ thôi cũng đủ làm cho họ rung động tận đáy lòng. Tinh yêu chân thật của tuổi trẻ, tình yêu rung động từ con tim họ đã cảm nhận dù chỉ là những bức thư tình.
Quân và Hương được sự hộ trợ của thầy Chương, với một tấm lòng thương yêu nhau, vì đối tượng mà hy sinh, sẵn sàng sống chết cho người tình, họ đã vượt bao thử thách nên vợ chồng và kiến tạo một tương lại hạnh phúc.
Xã hội một ngày một tiến bộ, cho dù thực dân Pháp thực hiện chính sách ngu dân, cũng không thể ngăn cản bước tiến của người dân Việt, trường học mỗi lúc mỗi nhiều và nâng cấp. Thời đại của Kim Tiền đã mở một bước mới, chàng được ra tỉnh Bạc Liêu học, và đã thi đậu vào trường cao nhất của lục tỉnh mở tại Vĩnh Long.
Quân với sự có hiểu biết có kiến thức được góp ý của người vợ đã trở thành một thương gia giàu có, có thế lực ở Bạc Liêu. Khác với cha chàng, càng giàu có chàng càng giúp cho người dân, đứng về dân nghèo chống lại bọn địa chủ hà khắc, mở thêm trường học. Về gia đình chàng thực hiện những lời hứa với người vợ, thương yêu giúp đở người cha vợ đáng kính và hộ trợ cho cho Kim Tiền ăn học.