Ưu tiên cho chàng.
- Hoa nghỉ tay đi, khâu nầy để cho tôi.
- Để Hoa phụ cho nó nhanh, anh cũng mệt mà.
-
Chuyện nầy mà mệt, thì tôi đâu còn thanh niên nữa.Sử vừa nói vừa dành làm, làm cho Hoa vui trong lòng, nàng liên tưởng một phụ nữ nào có ông chồng biết chia sẻ công việc nhà chắc người vợ dó hạnh phúc lắm. Sử thấy khuôn mặt nàng vui ra, nên nói tiếp một câu vừa pha trò vừa khen.
-
Hoa ơi! Ở đây làm lớp phó! Chắc ở nhà làm phó chỉ huy!Hoa nghe Sử nói lạ lạ, không biết chàng khen hay chê, nên hỏi lại:
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Ở nhà má là chỉ huy, còn chị hai là phó chỉ huy.
- Sao anh biết hay vậy!
- Nhìn thấy Hoa làm việc tỉ mỉ và chú đáo, giống người chị của tôi nên nói vậy thôi.
- Cám ơn anh, quả thật Hoa thứ hai, và ở nhà còn nhiều em, Hoa phải lo cho các em, lúc rãnh phải phụ má buôn bán.
- Hèn chi lớp nầy mới có một lớp phó đời sống giỏi như vậy!
- Anh đừng có chê, Hoa còn vụng về lắm!
- Tôi nói thật lòng, lớp may mắn có một người hết lòng lo cho lớp.
- Cám ơn anh, nếu lớp ai cũng nghĩ như anh thì hay biết mấy!
-
Hoa, đừng có bận tâm những lời phiền hà của một số người, đa số các bạn rất cảm kích những gì bạn đã làm, trong đó có tôi.Hoa nhìn Sử nhớ những lời nhận xét của Lệ, cô bạn thân cùng quê với nàng, Lệ cho rằng Sử không đẹp trai, cũng không cao to, sự thu hút của anh ấy là ở tấm lòng và lời nói, sự nhận xét của cô nàng quả đúng thật, lời nói anh ấy làm cho người ta vui. Hoa nhớ anh thường đưa ra nhiều ý kiến trong lớp, thôi hỏi anh có ý gì hay về công việc của nàng:
- Anh Sử hãy góp ý cho Hoa đi! Em cố gắng đến đâu cũng bị chê. các bạn cứ bảo Hoa phân chia không công bằng. Phân chia cách nào ai cũng được vừa lòng.
- Tôi cũng định góp ý với Hoa đó!
- Em biết mà! Anh là nhà toán học chắc có cách.
- Hoa gọi tôi nhà toán học à!
- Các bạn thấy anh có vần trán cao, lại giỏi môn toán nên gọi đùa vậy mà.
-
Khen kiểu nầy lỗ mủi của tôi nó phình to, chắc nó sẽ bể.Hoa nghe sử nói như vậy, nàng nở nụ cười thật tươi, những mệt mỏi tan biến đâu, và giọng nói cũng nghe thật ngọt.
- Dạ! Anh nói đi!
- Lớp chúng ta có 4 tổ, nhu yếu phẩm hay thịt ta phân chia ra làm 4 phần bằng nhau, rồi để cho tổ bắt thăm, và để tổ tự chia với nhau thì mọi chuyện sẽ ổn.
- Đơn giản như vậy, sao Hoa không nghĩ ra , để thời gian qua mang tiếng.
- Hoa bị mang tiếng gì?
- Các bạn bảo thiên dị, bảo Hoa lần nào cũng ưu tiên cho anh và anh lớp trưởng Hoàng.
- Ồ! Có chuyện đó sao! Không ngờ tôi bị mang tiếng nhiều như vậy!
-
Đúng rồi đó, còn những chuyện khác nữa đó.Nghe đến đây, Sử nghĩ chắc Hoa đã biết nhiều chuyện về mình, trong đó có nhiều chuyện mà chàng không biết được, chàng phải tìm hiểu từ cô nàng, cùng cán bộ lớp trao đổi với nhau thì dễ hơn. Công việc dọn dẹp xong xuôi, Sử nói với Hoa:
- Hoa ơi! Hãy đi uống một ly đá chanh cho đở khát.
- Hoa thấy ngại đó! Cứ để anh bao nước uống hoài.
- Có một ly đá chanh có đáng gì. Coi như tôi cám ơn vì Hoa ưu tiên chia phần cho tôi.
- Chuyện nầy mà anh cũng nói đùa được à!
-
Bạn bè nghĩ như vậy, mình cũng đùa lại như vậy cho nó hài hòa.Hoa và Sử đến quán nhỏ bên đường, sau khi gọi nước xong, Sử với vẻ mặt và lời nói rất nghiêm chỉnh:
- Hoa! Tôi mời Hoa đến đây là có một chuyện muốn hỏi bạn.
- Anh cứ hỏi, nếu Hoa biết sẽ trả lời.
- Trong lớp, có nhiều bạn không có thiện cảm cách làm việc của tôi phải không?
- Không có nhiều đâu, chỉ một ít thôi.
- Nguyên nhân đến từ đâu vậy?
- Đến từ đâu thì Hoa không biết, trong khu nội trú ai cũng biết anh Vẹn xem anh như kẻ thù không đội trời chung, còn nói nhiều điều không tốt về anh.
-
Ủa! Có chuyện nầy sao!Sử rất ngạc nhiên khi biết chuyện nầy, bấy lâu Sử thấy Vẹn tỏ ra thái độ lạ với anh, đâu ngờ anh ấy hận mình như vậy. Còn Hoa cứ tưởng Lan đã nói cho Sử biết, anh ấy vì tình riêng bỏ mặc, nay biết ra thì không phải.– Anh biết Vẹn và Lan cùng quê không?
- Tôi Biết!
- Hai người họ học chung một trường thời phổ thông, nghe nói giữa hai người họ có một tình cảm đặc biệt, nay Vẹn phát hiện Lan có cảm tình với anh.
- Lan có cảm tình với tôi!
- Chuyện đó lớp mình ai mà không biết.
- Trời đất ơi! Tại sao nghĩ oan cho cô nàng như thế!
-
Anh Vẹn còn bị Lan bỏ mặc, nên tức giận đổ hết tội lỗi lên anh. Anh Vẹn học thì không khá, phá quậy thì hay. Anh đã lôi kéo một số bạn vốn không ưa anh, nay hợp nhau chống lại anh.Sử nghe Hoa kể chàng mới biết được sự việc, Sử nghĩ Vẹn có ghét, chống đối mình, anh ấy không phải là người có ảnh hưởng trong lớp, theo sự phán đoán của chàng còn một nguyên nhân gì khác đáng ngại hơn.
- Theo chỗ tôi biết anh Vẹn chỉ có khả năng ảnh hưởng một số nhỏ, nhưng tôi thấy số lớn hơn không đồng tình với tôi, chắc còn có nguyên nhân gì khác?
- Đúng rồi anh phải để ý với nhóm Hoàng và Diệu, Hoa nghe nói nhóm nầy âm thầm chống đối anh.
- Nhóm Hoàng & Diệu!
-
Nhóm nầy đang lôi kéo nhiều người và ảnh hưởng rất nhiều người trong lớp, nhóm nầy có thế mạnh là có sự tham gia của anh Liêm, anh Phú và cả người đẹp Hạ Mi nữa đó.Sử cũng thấy mấy người bạn đó chơi thân với nhau, đó cũng là chuyện bình thường, hơn nữa anh Liêm, anh Phú là những con người rất ư là bản lĩnh đâu dễ bị ảnh hưởng một ai, cũng không ai lôi kéo nổi. Hoa nhìn thấy khuôn mặt Sử đâm chiêu có nhiều suy tư, nàng nói rõ thêm cho Sử hiểu:
- Như anh biết đó, anh Liêm là học sinh giỏi toán của Vũng Liêm, trước đây anh xem như vua của một vùng, được học sinh Vũng Liêm tung hô vạn tế, nay thì không còn nữa, người khiến anh ta phải chìm lĩm trong lớp là ai, nên anh ta phải phản công.
- Trong lớp, anh Phú là người giúp đở cho tôi rất nhiều, nhất là về mặt báo chí, không lẽ …
- Đúng rồi anh ấy là trưởng ban báo chí, anh phải trổ tài để mọi người thấy khả năng; nhưng những mặt khác anh ấy hoàn toàn không tham gia. Theo nhận thấy của Hoa anh ấy là một người cao thâm không lường được.
- Cám ơn Hoa cho tôi biết nhiều thông tin, mà tôi không biết.
- Anh tính giải quyết làm sao?
- Theo Hoa thì tôi nên làm như thế nào cho mọi người hòa thuận và cùng nhau đồng lòng lo cho lớp.
- Đều nầy thật là khó! Nhưng theo Hoa nghĩ nếu anh với Lan không có gì, nên tránh xa cô ấy để giảng hòa với anh Vẹn. Còn nhóm Hoàng & Diệu, anh phải thu phục thì lớp mới đi lên được.
- Cám ơn Hoa rất nhiều, vừa cung cấp thông tin vừa góp ý.
- Có gì mà cám ơn, chúng ta cán bộ lớp phải hổ trợ lẫn nhau, theo Hoa trước mắt anh nên giữ khoảng cách với Lan, còn chuyện phe nhóm là chuyện khó anh tiến hành từ từ.
- Không đâu Hoa, Lan là người bạn tốt của tôi, không gì những dị nghị, hoặc những điều nầy điều nọ mà xa lánh người bạn của mình, tôi tuyệt đối không làm điều đó.
- Không lẽ anh để anh Vẹn tiếp tục làm cái loa, rêu rao bôi bác anh.
-
Không! Tôi có cách hóa giải những hiểu lầm giữa anh Vẹn và tôi. Hoa là người sống trong khu nội trú biết được nhiều thông tin, nên tôi hỏi Hoa trước, rồi sẽ gặp anh lớp trưởng Hoàng, anh ấy có nhiều kinh nghiệm, chắc có nhiều ý kiến hay, lớp mình rồi sẽ ổn thôi, bạn cũng đừng lo.
-
Hai người chia tay nhau, Hoa trên đường về khu nội trú mà tâm tư vẫn còn vướng bận những lời đàm thoại với Sử, nàng còn thắc mắc không biết anh với Lan thuộc dạng tình cảm như thế nào, sao nàng đề nghị 2 lần, để anh cách xa Lan, anh lại cương quyết không. Nếu giữa hai người chỉ là tình bạn, dù thiệt thòi cho bản thân cũng không để mất tình bạn, quả thật một người đúng nhận xét của Lệ.Lệ học chung với Hoa từ lớp một, hai người là đôi bạn thân nhiều năm, cũng là hoa khôi của huyện Bình Minh, nay Lệ và Hoa là hai trong bốn mỹ nhân của lớp. Hoa có nước da trắng với khuôn mặt rạng rở, có chiếc răng khểnh làm cho người ta chú ý đến. Trái lại với Hoa, Lệ có khuôn mặt buồn tự nhiên, đôi mắt thật đẹp nhưng sâu thẩm và ẩn chứa những nỗi buồn xa xăm. Nàng là một cô gái im lìm trong lớp, nàng ít nói chuyện với ai ngoài Hoa, tuy không tiếp xúc với người, nhưng thường đưa ra những nhận xét rất ư là chính xác. Lệ là người cho Hoa biết nhiều thông tin trong lớp, trong khu nội trú, và Lệ cũng cho Hoa biết, tình của Sử đối với Lan là tình bạn, tình của một người anh trai đối với cô em gái; không biết có phải từ đôi mắt sâu thẳm đó, nó có một huyền bí gì mà nàng nhìn thấy cả được lòng người nhất là mặt tình cảm. Sử đi tìm hư thiệt những thông tin của Hoa đưa ra, chàng không ngờ nó có thật; Vẹn không những nói trong lớp mà ngay cả khối nội trú về những điều không tốt về Sử, Sử nghe qua thiếu điều hai lỗ tai bị nổ, máu trong người như được đun sôi. May thay, chàng nhớ những lời dạy của Thầy Đắc Pháp, rồi tự cố kiềm chế bản thân và đặt mình vào trường hợp của Vẹn mình cư sử thế nào. Hồi phổ thông chàng cũng si tình cô nàng gần lớp, sau phát hiện cô nàng đi chung một gả nam sinh chàng cũng bực tức vô cùng, lúc đó chàng chưa bị đậm; còn Vẹn đã si tình Lan nhiều năm rồi, nay tưởng mình là người yêu của Lan, anh ấy căm thù như vậy có thể thông cảm được. Nhưng làm theo lời khuyên của Hoa thì không được, một cô gái đang thân với mình, cô ấy không có một lỗi gì hết mà mình xa lánh, đều nầy sẽ làm tổn thương đến một cô gái. Cách hành xử như vậy là hạ sách, chưa được gì lại mất một người bạn thân, bấy lâu cô ấy ủng hộ chàng hết lòng.
- Cách điều hành lớp của em chắc có vấn đề phải không anh?
- Không! Theo anh thì em làm tốt! Những đề xuất của em phát xuất vì lợi ích của lớp, vì lợi ích của nhiều người.
- Anh nói như vậy em yên tâm, em bị mang tiếng quá!
- Do tên Vẹn đó mà ra, anh đã điều tra ra mới biết, anh góp ý với em rồi đó. Mang bệnh thất tình rồi nói bậy nói bạ.
- Anh Vẹn nói gì mà anh cho là nói bậy.
- Em không nghe thì hay hơn.
- Anh nói đi! Em không sao đâu!
-
Nó nói em hồi phổ thông, hoạn lắm, quen không biết bao nhiêu cô. Vì gái mà rớt đại học.Sử nghe qua mắc cười quá, chàng phải mở miệng cười. Hoàng ngạc nhiên tưởng Sử sẽ tức giận, nào ngờ, Sử bình thản còn mở miệng cười.
- Chuyện như vậy mà em còn cười được à!
- Không lẽ anh bảo em khóc. Còn gì nữa không anh!
- Nó bảo em chứng nào tật nấy không bỏ, trong lớp có bốn người đẹp em muốn hết ba cô.
- Vậy em là bạn của Di Tiểu Bảo rồi phải không anh!
- Em đừng đùa nữa, em phải có cách để Vẹn nó đừng phát biểu lung tung, anh có góp ý với nó rồi, chưa chắc gì nó đã nghe.
- Dạ, em có cách rồi, còn việc lớp hình thành từng nhóm anh biết không?
-
Anh biết! Đó là chuyện bình thường. Ở phổ thông, sau giờ học, học sinh về nhà nên chỉ có hình thành những người bạn thân;. Ở những môi trường có cùng nhau sinh hoạt như trường cao đẳng, một nhóm người cùng sở thích cùng ý tưởng hình thành một nhóm, lớp ta có nhóm dưới huyện, nhóm thị xã, nhóm nội trú…những nhóm nầy không chống đối với nhau thì được.Rồi Sử thuật lại những lời Hoa đã kể về nhóm Hoàng và Diệu, Hoàng nói:
- Anh biết, anh cũng thấy có cái gì đó không bình thường, anh có hỏi các em đó có gì bất mãn về cán bộ lớp, các em ấy bảo không, dường như các em đó có cái gì đó dấu anh.
- Anh Hoàng, em cám ơn anh rất nhiều luôn giúp cho em.
-
Không đâu, anh mới người cám ơn em, đã giúp anh lo cho lớp. Em biết đó, trong xã hội ai có chức có tiền thì có tiếng nói, trong nhà ai làm ra kinh tế cho gia đình thì người đó là cột trụ, còn học đường, học sinh nào học giỏi thì có uy tính với bạn bè, và lời nói trở nên có trọng lượng. Anh đã đi dạy đã nhiều năm, chỉ còn nhớ lại những cơ bản của toán, còn phần hình học đại số anh quên gần hết, vả lại tuổi đã lớn học tiếp thu chậm lắm, nên học thua xa các em. Anh còn phải nhờ các em giúp đở môn nầy môn kia nên anh khó mà thu phục chúng. Thành ra công việc của lớp anh phải nhờ em, em lại có tính khiêm tốn nên anh xem em như em trai của anh.
- Anh đừng nói vậy, các bạn ai cũng tôn trọng anh và kính mến anh.
- Đó là bên ngoài, trong lòng chưa chắc gì nó phục anh. Khi ra ngoài đời làm lãnh đạo dễ lắm, người lãnh đạo có thể nói trời nói đất, vì ai không biết thực sự tài năng của thủ lĩnh mình; nhưng trong nhà trường thì khác vài ba lần kiểm tra thì biết ai giỏi, ai dỡ.
- Em thấy anh quả thật là người tài giỏi, anh thu phục hết nhân tâm mọi người, đó mới thật sự là người đứng đầu, người lãnh đạo.
- Sử nè! Anh thấy em là người bận rộn, tham gia nhiều hoạt động, anh có thắc mắc em lấy thời gian đâu ra mà học, mà mỗi lần kiểm tra em đều đạt được điểm tối đa.
- Anh là đảng viên, em nói anh không tin. Từ lúc em vào chùa có một nhà sư dạy cho em học về thiền, trong đó có chỉ cách tập trung. Sau khi biết làm thế nào để tập trung trí não, mỗi khi em ngồi xuống học em tập trung được ngay. Hồi phổ thông có những bài luận văn các bạn em phải mất hằng giờ, nhưng em chỉ mất 15 hay 20 phút có thể làm xong.
- Vậy trong thiền học có sự kỳ diệu trong đó à!
- Em không lãnh hội hết được thiền học, em chỉ biết một ít và ứng dụng một ít.
-
Thầy Ngô Tôn Ấn có hỏi về tình hình của lớp và hỏi về em, sau nghe anh kể lại mọi thứ thầy nói rằng thầy tin tưởng anh em ta có cách giải quyết được chuyện của lớp.( Còn tiếp)Hải Vương