Tặng cho ai đã từng ở Đà Lạt
Đà Lạt đợi chờ
Anh đến quê em, thanh phố mộng mơ
Đà Lạt buồn, Chiếu xuống sương phủ mờ
Hang thông vi vu reo mình trong gió
Chờ đêm về , thức trắng để làm thơ
Hồ Xuân Hương, mấy lần em đã đến
Nhìn hàng cây, dòng chữ anh khắc tên
Lòng bồi hồi, em mãi vẫn không quên
Lời hen ước, gặp nhau hoa đào nở
Nay xuân đến, sắc màu hoa rực rở
Vắng anh rồi, em chẳng muốn làm thơ
Thác Camly sầu, Hồ Than thở bơ vơ
Thung Lũng Tình Yêu nghe nhiều thương nhớ
Đồi Mộng Mơ, Lần đầu Ta gặp gở
Anh mỉm cười, cô bé quá ngay thơ
Anh hỏi tên, em cứ mãi chần chờ
Vừa mắc cở, vừa thẹn thùng e ngại
Lời mẹ dạy, em đây không dám cải
Không được làm quen, không được nói tên
Hỏi để làm chi, rồi cũng sẽ quên
Hởi người lạ, chỉ tình cờ tương hội
Hồ Tuyền Lâm, xanh xanh màu cây cối
Rừng mênh mong, ai khiến lại gặp nhau
Đôi mắt anh nhìn, không nói câu nào
Trao cho em một bài thơ mực tím.
Rừng núi ơi, em chỉ biết lặng im
Trong bao người, sao phải là em
Thôi cứ nhận, anh chỉ là thi sỉ
Chỉ làm thơ, và chỉ biết yêu thơ.
Trong cuộc đời, không lường được chữ ngờ
Thác Da tan la, dóc đá chơ vơ
Em vắp té, và được anh giúp đở
Băng vết thương, làm cho em bở ngở
Anh là ai? Thi sỉ hay Y sỉ?
Anh lại mỉm cười : anh chỉ là anh
Yêu núi rừng, yêu con suối màu xanh
Yêu nước Việt, và yêu cô gái Việt
Câu nói ấy đơn sơ; nhưng ngộ thiệt
Nghe thân thương như quen biết từ lâu
Anh đưa em ra khỏi thác vực sâu
Rồi xưng huynh, còn gọi em bằng mụội
Tình anh em từ đây như kết nối
Ta quen nhau, và em tập làm thơ
Em còn nhỏ đâu biết mộng và mơ
Giờ hiểu biết, sao nghe lòng lưu luyến
Anh ra đi, anh có biết không anh?
Núi Lang bi an Cây cỏ vẫn màu xanh
Mây bạc ngàn, những con suối bao quanh
Vẫn giử nguyên, giử nguyên tình anh đó
Cô bé ngày xưa, giờ không còn nhỏ
Em biết làm thơ và biết mộng mơ
Anh trở lại đi, rừng núi trông chờ
Em ngâm thơ, thơ tình vừa chớm nở.
Võ Châu Phương